Lúc mới sang úc mình bị sốc vì đi làm cực quá, ngày nào cũng đòi về vì buồn và nhớ nhà. Kiếm tiền đô cực lắm, cực nhiều lần so với VN, nhưng vì mình còn trẻ, còn chịu khổ được, nên cố gắng vì tương lai thôi.
Nếu bạn nghĩ sang Úc chỉ toàn là màu hồng, thì đây là thực tế. Mình đã muốn bỏ về Việt Nam ngay ngày đầu tiên đi làm ở Úc. Dự tính ban đầu khi sang là mình sẽ về Miura hái nho cùng mấy anh chị 462. Nhưng mà khi vừa đáp máy bay thì mình bị Covid và phải cách ly một tuần. Trong một tuần đó thì mình cờ tìm được việc ở trên Group Backpacker in australia. Vậy là mình chuyển hướng sang làm Packing (đóng gói) cho hãng SX thịt.
Lúc đó đang là cuối mùa đông ở bên này rất là rét. Mình phải dậy từ 4h30 sáng để đi bộ một quãng 15 phút, thì mới đến được chỗ làm. Công việc chỉ là đóng gói thôi, nhưng thật sự rất vất vả, bởi vì dây truyền máy móc rất là nhanh và mình phải theo kịp với máy. Tay chân mình ngay ngày đầu tiên đi làm về sưng đỏ lên và các khớp tay tê nhứt vì phải làm trong phòng lạnh. Lần đầu tiên mình biết cực khổ là như thế nào đó mọi người. Lúc ở VN thì mình đẫ chuẩn bị trước tâm lý là sang đây sẽ rất cực, nhưng mà mình lại không thể tưởng tượng được nó cực đến mức độ như thế.
Đến bây giờ mình vẫn bị ám ảnh bởi cái mùi thịt, mùi máu và đủ các thứ kinh khủng khác ở trong nhà máy đó. Mình tự hứa là sẽ không bao giờ, không bao giờ mình làm lại cho hãng thịt một lần nào nữa. Bây giờ thì mình đã có công việc khác và đã quen với cái cường độ làm việc ở bên này. Mọi thứ với mình thì đang tốt dần lên.